Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em


Phan_19

Vừa nghĩ đến Mạc Kỳ Thiên sẽ là chị gái của Hạ Tịch Nguyệt, Vạn Tử Hồng liền hưng phấn, không hề biết nguy hiểm đang ở gần.

Tư Đồ Triệt lái xe đến bệnh viện, nhanh chóng đi về phòng giám định DNA, anh định dùng chìa khóa mở cửa ra phát hiện đèn sáng trong phòng, liền thấy Trương Lương đang tìm thứ gì đó.

“Anh ở đây làm gì?”

Tư Đồ Triệt lạnh lùng nói, Trương Lương muốn làm xong chuyện đã hứa với Mạc Kỳ Thiên nên tối nay đã đến đây, nhân lúc không có ai lén cầm đèn pin đi vào tìm báo cáo nhưng tìm hoài vẫn không thấy, trán đổ đầy mồ hôi.

Đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng của viện trưởng Tư Đồ Triệt, anh ta bị hù đến rớt cái đèn pin trong tay. Tư Đồ Triệt đi tới, mở ngăn kéo ra lấy báo cáo giám định đưa tới trước mặt của anh ta:

“Anh đang tìm cái này sao?”

“Tôi…..”

Trương Lương luống cuống không biết trả lời câu hỏi của Tư Đồ Triệt làm sao.

“Không ngờ ở bệnh viện của Tư Đồ Triệt tôi có thể xuất hiện loại bại hoại này, anh có thể cút đi được rồi.”’

Biết Tư Đồ Triệt muốn khai trừ mình, Trương Lương hoảng hốt, bị bệnh viện của Tư Đồ sa thải thì đồng nghĩa sẽ không có bệnh viện nào mướn, không thể lăn lộn trong nghề này nữa. Trương Lương đã lớn không thể đổi nghề nữa, anh ta níu lấy chân của Tư Đồ Triệt cầu xin:

“Viện trưởng Tư Đồ tôi biết tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội đi, tôi bảo đảm sẽ không sai phạm nữa.”

“Một lần bất tín vạn lần bất tin, tôi sẽ không cho anh cơ hội để phản bội nữa.”

Tư Đồ Triệt nói xong rời đi, tới phòng làm việc của mình anh gọi điện cho Âu Dương Thụy:

“Thật đúng như cậu nói, có người giở trò, bị mình bắt tại trận.”

“Ừ, kết quả giám định sao rồi?”

“Ừ, để mình xem một chút, kết quả huyết thống là 0.08 phần trăm. Không nghi ngờ gì nữa, không có quan hệ.”

Tay Tư Đồ Triệt vừa lật báo cáo vừa nói với Âu Dương Thụy.

“Tìm người sáng mai chuyển báo cáo đến công ty ình đi.”

“Nhưng ngày mai chị dâu muốn lấy thì làm thế nào?”

“Yên tâm, ngày mai cô ấy sẽ không đi, cô ấy có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Âu Dương Thụy nói xong cũng cúp điện thoại.

Sáng sớm Mạc Kỳ Thiên và Vạn Tử Hồng đang trong mộng đẹp, bỗng tiếng gõ cửa vang lên.

“Người nào vậy, sáng sớm đã không cho người ta ngủ?”

Vạn Tử Hồng bất mãn lẩm bẩm, sau đó đi mở cửa. Cảnh sát vừa vào đã còng tay Vạn Tử Hồng.

“Các người làm gì vậy?”

Vạn Tử hồng kinh hoảng hô lớn. Chỉ thấy anh cảnh sát nói:

“Vạn Tử Hồng chúng tôi hoài nghi bà vào ngày 21 tháng 1 lái xe hàng mưu sát vợ chồng Hạ Nam Tùng, đây là lệnh bắt người, làm phiền bà theo chúng tôi một chuyến, các người đi vào lục soát đi.”

Viên cảnh sát nói với hai người đồng nghiệp.

“Ai vậy mẹ, sao lại ồn như vậy?”

Nghe thấy bên ngoài ồn ào, Mạc Kỳ Thiên từ phòng bước ra.

“Cô là Mạc Kỳ Thiên à?”

“Tôi là….anh là ai?”

“Chúng tôi hoài nghi cô có liên quan đến vụ mưu sát, mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

“Các người biết tôi là ai không? Tôi là chị vợ của Âu Dương Thụy, chủ tịch tập toàn Âu Dương, các người dám dẫn tôi đi, tôi sẽ nói cho em gái tôi, để cho các người không thể làm cảnh sát nữa.”

Nhìn tay bị còng lại, Mạc Kỳ Thiên hô lớn. Vạn Tử HỒng cũng hùa vào nghĩ mình là hoàng thân quốc thích sẽ không ai dám đụng vào.

“Đúng, con gái của tôi là chị của phu nhân tập đoàn Âu Dương, các người có biết tập đoàn Âu Dương không? Ở Thành phố A này họ nói một không ai dám nói hai, tôi khuyên các người nên thả chúng ta ra nếu không đến lúc đó chết sẽ rất khó coi.”

Vạn Tử Hồng giở giọng phách lối, cứ như mình là hoàng thân quốc thích không bằng, vô cùng diệu võ dương oai.

Q.2 - Chương 26: Nhớ lại

Anh cảnh sát thấy hai người bọn họ vẫn ngoan cố không chịu phối hợp, không khỏi lạnh giọng nói:

“Tôi mặc kệ các người là thân thích của ai, dù có thân thích với chủ tịch thì phạm pháp cũng chịu tội mà thôi, đưa người đi…”

Viên cảnh sát nói với người đồng nghiệp bên cạnh. Mạc Kỳ Thiên và Vạn Tử Hồng bị dẫn đi, dọc đường đi Mạc Kỳ Thiên vẫn không ngừng mắng chửi:

“Các người dám dẫn chúng tôi đi, nếu em gái tôi tới, tôi sẽ kêu nó cắt các người thành tám khúc, lột da bóc gân các người, tôi giết các người.”

“Tôi nói cho các người biết, tốt nhất là hãy thả chúng tôi ra, tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương là ai các người có biết không, anh ta nổi tiếng thương vợ mình, các người đối với chúng tôi như thế, các người nhất định sẽ chết rất thảm.”

Vạn Tử Hồng cũng phụ họa theo con gái bà ta, viên cảnh sát không để ý đến bọn họ, trực tiếp tống hai người lên xe cảnh sát đưa đi.

Sáng sớm Hạ Tịch Nguyệt tỉnh giấc, liền cảm giác cả người đau nhức không thôi.

“Âu Dương Thụy đáng ghét, không biết kiềm chế một chút.”

Nghĩ tới hôm nay cô còn phải tới bệnh viện sớm để lấy kết quả, mặc kệ đau nhức cô bước xuống giường đi rửa mặt. Rửa mặt xong, điện thoại cô đổ chuông, thấy người gọi tới là người của sở cảnh sát, Hạ Tịch Nguyệt liền nhận điện thoại.

"A lô."

“Xin chào phu nhân Âu Dương, chúng tôi đã tìm được hung thủ sát hại cha mẹ cô, cô có thể đến đây một chút không?”

“Được, tôi lập tức đến ngay.”

Khóe mắt của Hạ Tịch Nguyệt đỏ lên khi nghe được lời của người cảnh sát gọi đến, rốt cuộc đã tìm được hung thủ rồi. Đúng lúc đó thì Âu Dương Thụy từ bên ngoài đi vào, thấy Hạ Tịch Nguyệt khóc, chân mày anh nhíu lại, đau lòng nói:

“Không có việc gì sao lại khóc?”

“Thụy, hung thủ sát hại cha mẹ em đã tìm được rồi, hiện tại em muốn tới sở cảnh sát.”

Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy, kích động nói.

“Được, anh đi cùng em.”

Mặc dù đều nằm trong dự liệu của anh nhưng nhìn thấy nước mắt của cô vẫn không khỏi đau lòng.

"Ừm."

Trên đường đi, Âu Dương Thụy thấy bộ dạng khẩn trương của Hạ Tịch Nguyệt, anh nghĩ thầm trong lòng: ‘bảo bối, mặc dù anh không cản em biết được chân tướng sự việc nhưng anh sẽ vì em mà chống cả bầu trời’

Đi tới sở cảnh sát, Hạ Tịch Nguyệt không kịp chờ đợi, cô chạy nhanh vào.

“Cảnh sát Lý, hung thủ sát hại cha mẹ tôi là ai?”

Hạ Tịch Nguyệt kích động hỏi.

“Chúng tôi đã tìm được đầy đủ chứng cứ, là Vạn Tử Hồng, chúng tôi lục soát nhà bà ta tìm được mắt kính và khăng choàng cổ.”

Cảnh sát Lý vừa nói vừa lấy bằng chứng ra.

“Tại sao lại là bà ấy?”

Hạ Tịch Nguyệt vừa lau nước mắt vừa nói:

“Tôi có thể gặp bà ta một chút không?”

"Chuyện này. . . . . . ."

Cảnh sát Lý do dự, Âu Dương Thụy cho anh ta một ánh mắt, cảnh sát Lý lập tức nói:

“Được, phu nhân Âu DƯơng, mời đi bên này.”

Theo quy tắc người bị tình nghi thì không được thăm tù nhưng ai bảo người có quyền thế là tập đoàn Âu DƯơng, ai dám đắc tội đây.

Đi tới nhà giam, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy Vạn Tử Hồng tóc tài bù xù. Thấy cô tới, Vạn Tử Hồng như người điên xông đến, cũng may có người cai ngục giữ bà ta lại, Vạn Tử Hồng nói với Hạ Tịch Nguyệt:

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, cô tới rồi sao, tôi không có giết cha mẹ của cô dâu, đừng nghe bọn họ nói, bọn họ nói bậy.”

Nghe được tiếng Vạn Tử Hồng kêu mình ‘Nguyệt Nguyệt’, môi bà ta có màu đỏ. Hai chữ này từ miệng của Vạn Tử Hồng phát ra, giống như ma chú.

Đầu óc Hạ Tịch Nguyệt trong nháy mắt thoáng qua rất nhiều thứ.

"A ——." Hạ Tịch Nguyệt chịu đựng không nổi kích thích, hôn mê bất tỉnh.

Cô mơ một giấc mơ thật dài, trong giấc mơ cô thấy mình quay lại thời điểm cô tám tuổi.

Khi đó Hạ Tịch Nguyệt mới vừa tròn 8 tuổi, sau khi học khiêu vũ xong, thì có một dì đeo mắt kính cổ quàng khăn đi tới phòng tập khiêu vũ.

"Nguyệt Nguyệt."

Vạn Tử Hồng dịu dàng kêu Nguyệt Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt liền quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc quái dị.

“Dì à, dì đang gọi cháu sao?”

Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc hỏi.

"Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt."

Vạn Tử Hồng cười trả lời.

“Nhưng dì à, cháu không biết dì, dì là ai?”

Hạ Tịch Nguyệt tò mò hỏi.

“Dì là bạn tốt nhất của cha cháu.”

“Dì là bạn của cha cháu nhưng sao cháu chưa gặp dì bao giờ?”

“Dì mới từ nước ngoài trở về, cho nên cháu chưa gặp qua. Là cha cháu kêu dì đến đón cháu về nhà. Cha mẹ cháu đi dự tiệc nên không có thời gian đón cháu nên nhờ dì đến đón thay.”

“Nhưng cháu có thể nhờ bác tài xế chở cháu về mà.”

“Bác tài xế đã đưa ba mẹ cháu đi dự tiệc rồi, cho nên không đón cháu được.”

“Nhưng cha nói không thể đi cùng người lạ”

“Dì sao lại là người lạ được, dì là bạn của ba cháu, dì biết cha cháu tên Hạ Nam Tùng, dì không chỉ biết cha cháu mà dì còn biết mẹ cháu, mẹ cháu có phải tên Tôn Phỉ Phỉ không, dì còn biết nhà cháu có một vú nuôi tên dì Lý. Cháu xem dì có thể nói tên nhiều người như thế, tại sao dì là người lạ được chứ?”

Dù sao Hạ Tịch Nguyệt lúc ấy mới tám tuổi, thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, nghe những lời đó cũng sẽ tin tưởng.

“Cha cháu thật đã đi tham gia bữa tiệc rồi sao?”

“Đúng rồi, cha cháu đi dự tiệc rất khuya mới trở lại, sợ công chúa Nguyệt Nguyệt đói bụng cho nên kêu dì đến đón cháu.”

“Vậy cũng được, chúng ta đi thôi.”

Nói xong Hạ Tịch Nguyệt liền đưa tay ra, Vạn Tử Hồng dắt tay Hạ Tịch Nguyệt đi ra khỏi phòng khiêu vũ. Vạn Tử Hồng dĩ nhiên không đi cửa trước, bởi vì có tài xế đang ở đó, thế nên bà ta đưa Hạ Tịch Nguyệt đi cửa sau.

“Dì, tại sao chúng ta không đi cửa trước?”

“Bởi vì cửa trước có người xấu, dì phải bảo vệ Nguyệt Nguyệt, cho nên dẫn cháu đi cửa sau.”

Vạn Tử Hồng dắt Hạ Tịch Nguyệt đi, sau đó ôm cô đến một chiếc xe, xe đi được một đoạn, Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy không giống đường về nhà mình. Hạ Tịch Nguyệt mặc dù mới tám tuổi nhưng tài xế ngày ngày đưa cô đi nên cô biết.

“Dì, đây không phải là đường về nhà.”

“Sao lại không phải đường về nhà Nguyệt Nguyệt, dì biết mà, cháu đừng lo.”

Vạn Tử Hồng kiên nhẫn nói.

‘Không ngờ nha đầu chết tiệt này cảnh giác rất cao.’

“A, là như vậy.”

Xe lại đi tiếp một đoạn đường, Hạ Tịch Nguyệt càng xem càng thấy không phải đường về nhà mình, không khỏi tức giận nói:

“Đây không phải đường về nhà cháu, cháu muốn gọi điện thoại cho cha.”

Hạ Tịch Nguyệt nói xong móc điện thoại ra, mặc dù cô còn nhỏ nhưng Hạ Nam Tùng đã sắm điện thoại cho cô dùng.

“Nha đầu chết tiệt kia, gọi điện thoại gì chứ.”

Thấy Hạ Tịch Nguyệt lấy điện thoại ra, Vạn Tử Hồng nhanh tay đoạt lấy điện thoại của Hạ Tịch Nguyệt, ném ra ngoài xe.

“Bà là người xấu, bà trả điện thoại lại cho tôi.”

Hạ Tịch Nguyệt giơ tay đánh Vạn Tử Hồng. Vạn Tử Hồng nắm lấy tay của cô, đẩy cô ngã, mắng to:

“Nha đầu chết tiệt, mày gọi cái gì, tao sẽ ném mày ra khỏi xe.”

Hạ Tịch Nguyệt vẫn chỉ là đứa trẻ, nghe bà ta đe dọa không khỏi sợ hãi, khóc lớn:

“A..a…a, tôi muốn cha, tôi muốn mẹ….”

“Thật ồn ào….câm miệng lại.”

Vạn Tử Hồng quát to nhưng Hạ Tịch Nguyệt mặc kệ bà ta vẫn khóc lớn. Thật sự bà ta bị tiếng khóc của Hạ Tịch Nguyệt làm cho không chịu nổi, Vạn Tử Hồng liền dùng thuốc mê chuẩn bị sẵn để trấn áp Hạ Tịch Nguyệt. Chỉ chốc lát Hạ Tịch Nguyệt đã lâm vào hôn mê.

Đến khi Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại đã thấy một đám đàn ông và một người phụ nữ đang ăn cơm, cô sợ hãi núp mình trong góc. Hạ Tịch Nguyệt biết mình bị rơi vào tay người xáu, chỉ hy vọng cha tới cứu mình. Vạn Tử Hồng thấy Hạ Tịch Nguyệt đã tỉnh lại, bà ta dùng son thoa khắp miệng rồi nói:

“Nguyệt Nguyệt, tỉnh rồi à, Nguyệt Nguyệt ngoan, chỉ cần cha con đem tiền đưa tới, dì sẽ thả con ra, có được không?”

Hạ Tịch Nguyệt thấy môi Vạn Tử Hồng đỏ chót, giống như đang ngậm một họng máu, bị dọa sợ đến phát run.

Nghe được tiếng của cha qua điện thoại, Hạ Tịch Nguyệt không khống chế được khóc lớn tiếng:

“Cha, cha mau cứu Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt rất sợ hãi.”

Sau hai ngày, người đàn bà kia không cho Hạ Tịch Nguyệt ăn gì, cho đến ngày hôm sau người phụ nữ nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói:

“Nguyệt Nguyệt, con ở đây ngoan, đợi cha con mang tiền tới, dì sẽ tha cho con.”

Nói xong bà ta đi ra ngoài, nhưng một lát sau bà ta lại trở lại trong tay cầm một cây gậy, thấy Hạ Tịch Nguyệt liền quát:

“Nha đầu thối, cha mày báo cảnh sát, cha mày không tha cho tal, tao cũng không để hắn yên.”

Nói xong liền cầm gậy đánh Hạ Tịch Nguyệt.

"A, thật là đau"

Hạ Tịch Nguyệt khổ sở kêu thảm, một gậy đánh vào người cô, cô liền lăn lộn trên đất. Vạn Tử Hồng thấy vậy càng đánh nhiều hơn, muốn đánh cho Hạ Tịch Nguyệt bất tỉnh.

Đến khi cảnh sát bắt được Vạn Tử Hồng, bà ta mới dừng tay. Vạn Tử Hồng bị cảnh sát đưa đi, quay đầu lại liếc nhìn Hạ Tịch Nguyệt nằm trong vũng máu, cười ha ha.

"Ha ha ha, ha ha ha, Hạ Nam Tùng tôi muốn để cho anh ta hối hận cả đời."

Hạ Tịch Nguyệt bây giờ mới biết tại sao cha lại bắt cô đi học Taekwondo, dù cô có khóc cầu xin cha cỡ nào cha cô cũng không để cho cô học Thái Quyền.

Cô đã từng hận cha mình, không hiểu cha nhưng hôm nay cô biết cha cô làm thế là để bảo vệ cô.

Đã từng nàng vẫn còn rất hận rất hận cha, không hiểu cha, hôm nay mới biết cha làm như vậy là phải bảo vệ mình.

Q.2 - Chương 27: Chân tướng tai nạn xe cộ ( một )

Hạ Tịch Nguyệt nhớ lại những chuyện đã qua, nước mắt rơi đầy mặt. Âu Dương Thụy bên cạnh nhìn Hạ Tịch Nguyệt đang ngủ nhưng lại giãy giụa kêu la không ngừng, anh biết cô đã nhớ lại và đang bị cơn ác mộng quấy nhiễu. Âu Dương Thụy muốn gọi cô tỉnh lại nhưng không thể.

Một lát sau Hạ Tịch Nguyệt cũng không còn kêu thét nữa, từ từ mở đôi mắt sưng đỏ ra. Âu Dương Thụy nhìn cô giờ phút này, lòng anh đau như cắt, anh đi tới bên cạnh cô nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, đau lòng nói: “Em còn có anh, về sau anh sẽ bảo vệ em.”

Hạ Tịch Nguyệt thấy mình được an ủi, đang ở trong ngực anh bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn quanh quất cô hỏi:

“Em đang ở đâu?”

“Em vừa mới bị ngất xỉu, anh ôm em đến phòng nghỉ của sở cảnh sát.”

“Nhanh dẫn em đi gặp Vạn Tử Hồng.”

“Được.”

Biết Hạ Tịch Nguyệt nóng lòng muốn thấy Vạn Tử Hồng, cho nên Âu Dương Thụy không hề ngăn cản cô.

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Vạn Tử Hồng, lạnh giọng hỏi:

“Nhà chúng tôi rốt cuộc có thù gì với bà, 14 năm trước bắt cóc tôi, 14 năm sau sát hại cha mẹ tôi.”

Vạn Tử Hồng đang khóc, nghe câu hỏi của Hạ Tịch Nguyệt bỗng dừng lại, khuôn mặt trở nên độc ác muôn phần.

“Cô đã nhớ ra rồi à.”

Vạn Tử Hồng không hỏi mà khẳng định.

“Không sai tôi đã nhớ lại, tại sao bà lại làm thế? Nhà chúng tôi rốt cuộc có thù hận gì với bà?”

Hạ Tịch Nguyệt kích động gầm thét.

“Cô nói xem, bọn họ làm cho tôi mất đi tư cách làm mẹ, có tính là có thù không?”

Vạn Tử Hồng cười to.

“Bà có ý gì, chẳng lẽ Mạc Kỳ Thiên không phải con gái bà sao?”

“Con gái ư? Mạc Kỳ Thiên chẳng qua là một đứa trẻ bị vứt bỏ, tôi nhặt được, nó là công cụ để tôi trả thù các người, không thì cho nó làm tình nhân của người khác, kiếm tiền giúp tôi sống.”

“Vậy thì Mạc Kỳ Thiên không phải chị của tôi rồi.”

“Chuyện cười! Mạc Kỳ Thiên sao có thể là chị gái của cô. Cô muốn người thân đến độ điên rồi.”

Vạn Tử hồng cười nói.

“Bà vì nguyên nhân đó mà giết chết cha mẹ tôi sao?”

Nghe được lời nói của Vạn Tử Hồng, toàn thân Hạ Tịch Nguyệt bất giác run lên.

"Ha ha ha ~."

Sau tiếng cười của bà ta là ánh mắt độc ác.

“Dù sao tôi sống cũng lâu rồi, nói cho cô biết cũng chẳng tổn thất gì.”

Vạn Tử Hồng biết chuyện đã rõ ràng, muốn đem hận thù trong lòng mình trút ra.

Chuyện bắt đầu từ 30 năm về trước, Vạn Tử Hồng và Hạ Nam Tùng lớn lên ở cùng một thôn nhỏ, Vạn Tử Hồng biết lúc đó Hạ Nam Tùng có tình cảm với mình nhưng Vạn Tử Hồng không chịu được cả đời phải sống ở vùng quê nghèo này, trải qua những ngày làm ruộng.

Cho nên năm 20 tuổi, dứt khoát rời quê nhà đi tới thành thị để tìm cuộc sống mới.

Có một ngày nọ Vạn Tử Hồng uống say ở hộp đêm.

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại ở phòng nghỉ của quán rượu, nhìn cả người trần truồng, Vạn Tử Hồng đã biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng người đàn ông kia đi mất rồi. Vạn Tử Hồng căn bản không biết mình ngủ với ai.

Chuyện như vậy thường xảy ra, Vạn Tử Hồng cũng không mảy may suy nghĩ nhiều, một người phụ nữ liều mình đến thành thị tìm cuộc sống mới còn không phải là bán thân thể mình.

Hai tháng sau ngày đó, Vạn Tử Hồng phát hiện mình mang thai, Vạn Tử Hồng yêu cầu bác sĩ bỏ đứa bé nhưng bác sĩ nói thành tử cung của Vạn Tử Hồng mỏng, mang thai đã là rất khó, hiện tại là may mắn nếu bỏ đứa bé này, cả đời không thể sinh con nữa. Cho nên Vạn Tử Hồng đành phải giữ lại đứa bé.

Cô không ngờ rằng vào lúc chán nản nhất lại gặp được Hạ Nam Tùng. Thấy Hạ Tịch Nguyệt cô liền thêm mắm dặm muối nói với Hạ Nam Tùng rằng mình bị lưu manh khi dễ, hiện tại mang thai, cũng không muốn bỏ đứa bé này.

Cô biết Hạ Nam Tùng là người tốt, đối với cô có cảm tình nhất định sẽ giữ cô lại. Quả nhiên đúng như Vạn Tử Hồng dự liệu, Hạ Nam Tùng không nói hai lời, đem cô về biệt thự mình để ở.

Vạn Tử Hồng thấy biệt thự của Hạ Nam Tùng thì kinh ngạc, cô không ngờ rằng năm năm không gặp, Hạ Nam Tùng có thể từ vùng nông thôn nghèo đó dựa vào trí tuệ của mình mở được một công ty hơn nữa còn rất khá. Cô liền muốn ở chung một chỗ với Hạ Nam Tùng nhưng Hạ Nam Tùng cương quyết cự tuyệt. Nhưng Vạn Tử Hồng không buông tha, cô nghĩ ngày tháng còn dài, sẽ có rất nhiều cơ hội để quyến rũ Hạ Nam Tùng.

Sau đó Hạ Nam Tùng kết hôn với một người phụ nữ, Vạn Tử Hồng nhớ ngày đó Hạ Nam Tùng rất vui vẻ, anh ta còn mang theo Tôn Phỉ Phỉ đi tới trước mặt cô giới thiệu:

“A Tử, đây là vợ của anh Tôn Phỉ Phỉ, chúng tôi định sẽ kết hôn.”

Tôn Phỉ Phỉ cười, đưa một cánh tay ra trước mắt Vạn Tử Hồng:

“Chào cô A Tử, tôi là Tôn Phỉ Phỉ, chuyện của cô tôi đã nghe Nam Tùng kể lại, cô có thể ở lại đây bao lâu cũng được.”

Lúc nghe thấy Hạ Nam Tùng giới thiệu Tôn Phỉ Phỉ là vợ của anh, Vạn Tử Hồng liền căm ghét Tôn Phỉ Phỉ, chính cô ta đã đoạt mất anh Nam Tùng của cô, phá vỡ mộng đẹp của cô. Vạn Tử Hồng làm bộ cười nói:

“Xin chào, tôi là Vạn Tử Hồng.”

Sau đó Vạn Tử Hồng lấy lí do thân thể không thoải mái liền đi lên lầu nghỉ ngơi.

Vạn Tử Hồng nhìn Tôn Phỉ Phỉ mỗi ngày vui mừng chuẩn bị hôn lễ với Hạ Nam Tùng, cô liền ghen tị. Rốt cuộc một ngày kia, cô thấy Tôn Phỉ Phỉ vui vẻ ra khỏi phòng.

Tôn Phỉ Phỉ cười nói:

"Chào buổi sáng, A Tử."

Vạn Tử hồng nhìn bộ dáng Tôn Phỉ Phỉ vui mừng, liền ác độc nói:

“Cô biết anh Nam Tùng tại sao lại chăm sóc mẹ con chúng tôi không? Bởi vì đứa nhỏ trong bụng của tôi là của anh ấy.”

Nhìn vẻ mặt khổ sở của Tôn Phỉ Phỉ, trong lòng Vạn Tử Hồng vô cùng thoải mái, Tôn Phỉ Phỉ tức giận nói:

“Cô nói láo, tôi không tin.”

“Mặc kệ cô có tin hay không, đứa bé trong bụng tôi là con của anh Nam Tùng. Chúng tôi có vài chục năm tình cảm, không thể so với loại tình cảm chỉ vài tháng của cô, tôi khuyên cô nên thức thời một chút nhanh rời khỏi anh Nam Tùng, anh ấy không đành lòng cự tuyệt cô…cô đừng để đợi đến lúc đó mất mặt, khó coi trước mặt mọi người.”

“Tôi không tin cô, tôi muốn đi tìm Nam Tùng hỏi rõ ràng.”

Nói xong Tôn Phỉ Phỉ nhanh chóng đi xuống lầu, Vạn Tử Hồng thấy Tôn Phỉ Phỉ gấp gáp đi xuống, liền đẩy Tôn Phỉ Phỉ một cái, ở trong lòng nghĩ tới:

‘Té gãy chân cô, để tôi xem cô làm sao chuẩn bị hôn lễ.”

Thấy Tôn Phỉ Phỉ nằm trong vũng máu, Vạn Tử Hồng cũng sợ hết hồn, cô không ngờ Tôn Phỉ Phỉ mang thai, sau đó lại lộ ra bộ mặt hả hê.

Như vậy cũng tốt, đứa bé trong bụng của tôi chính là máu mủ duy nhất của anh Nam Tùng.

Nhưng ai ngờ đúng lúc này Hạ Nam Tùng trở về, vừa nhìn thấy một màn này, Vạn Tử Hồng sợ liền giải thích nhưng Hạ Nam Tùng căn bản không nghe Vạn Tử Hồng nói, còn đẩy cô ta qua một bên. Vạn Tử Hồng bị đẩy té đụng vào góc bàn, lúc đó bụng của cô ta đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Nhưng Hạ Nam Tùng không để ý đến điều đó, ôm lấy người phụ nữ mình yêu đi bệnh viện. Ngày thứ hai Hạ Nam Tùng đuổi Vạn Tử Hồng ra ngoài, Vạn Tử Hồng lúc đó không còn hy vọng có cách nào để Hạ Nam Tùng giữ cô ta lại.

Vạn Tử Hồng kéo hành lý nặng nề của mình đi ra khỏi biệt thự, bụng đau đến không chịu nổi, toàn thân túa ra mồ hôi lạnh, té xỉu ven đường. Tỉnh lại phát hiện mình ở bệnh viện, bác sĩ nói cho cô biết:

“Cô bị sảy thai về sau không thể sinh con nữa, lần mang thai này là chuyện hiếm làm sao lại không bảo vệ cho tốt.”

Sau lời nói của bác sĩ, Vạn Tử Hồng trong phút chốc kia thống hận Tôn Phỉ Phỉ.

‘Nếu không phải là cô, con tôi sẽ không mất đi, anh Nam Tùng cũng không đuổi tôi ra ngoài.’


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 Q2
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35 Q3
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .